Tự ru mình
Em khép mình trong căn phòng lạnh lẽo
Tự nhốt mình trong lớp vỏ riêng em
Cố tách mình ra một thế giới riêng
Nơi chỉ có mình em – cô độc.
Em biết mình chẳng thể nào tìm được
Những thân quen trên đất khách quê người
Em vẫn cười dù trong lòng lệ rơi
Vẫn sôi nổi dù biết mình cô độc.
Sống khép kín nỗi lòng em em biết
Chẳng thể nào chia sẻ cùng ai
Bốn năm qua cũng chẳng đủ dài
Nhưng đã lấy của em quá nhiều nước mắt.
Xa quê hương nỗi lòng như quặn thắt
Những đêm về đếm tiếng mưa rơi
Trời đang mưa hay nước mắt của người
Nhỏ xuống xót thương đời cô lẻ.
Em nhớ mẹ, nhớ ba nhớ gia đình nhỏ
Nhớ bạn bè, nhớ góc phố thân quen
Nhớ đêm rằm cùng lũ bạn rước đèn
Ôi nhơ lắm tuổi thơ ngày cũ.
Em chìm đắm trong cơn mưa nhỏ
Nước mắt nhạt nhoà hoà lẫn trong mưa
Em cúi nhặt chút tình thơ ngày đó
Tự ru mình trong lớp vỏ riêng em
2009
0 nhận xét: