Trả hết
Lâu lắm rồi nước mắt lại tuôn rơi
Vì bài hát hay là vì người đó
Đã bao lâu ta cũng không biết nữa
Cứ trở về trong nỗi nhớ đầy vơi.
Ý nghĩ chợt qua khi ta muốn quên người
Tim chợt nhói và tuôn trào nước mắt
Muốn trả hết những gì thân thương nhất
Muốn tự ru mình trong trời đất bao la.
Trả cho người ý nghiã những khúc ca
Những vần thơ còn đong đầy nỗi nhớ
Trả chút nắng, chút hương và chút gió
Chút Sài Gòn, chút bụi phấn, chút hoa.
Trả lại nụ cười tươi tắn như hoa
Chiếc răng khểnh làm lòng ai bối rối
Trả ánh mắt, trả tiếng cười, giọng nói
Trả hết rồi chẳng giữ lại nữa đâu.
0h35, ngày 16/06/13
0 nhận xét: