Đêm nhớ
Em phải làm sao với bản thân mình đây anh? Chông chênh quá! Mơ hồ quá! Nhớ anh! Nhưng cũng chỉ là để nhớ mà thôi! Anh làm báo cáo tốt không? Bài của em bị cô trả lại, hơi buồn một chút cộng với những thứ linh
tinh làm em thấy chới với. Ước gì có anh ở bên, cũng mãi chỉ là ước mà thôi. Sẽ nhanh thôi, em sẽ đi khỏi nơi này để không còn thấy mình như khùng nữa khi mà lang thang qua từng con phố với mong ước sẽ gặp anh, dù chỉ là mong manh. Sài Gòn buồn lắm anh àh, chẳng có gì vui cả. Mọi thứ như sụp đổ. Con người trở nên đáng sợ hơn. Sao cứ phải khổ sở đóng cho đủ và tròn vai khi chẳng ai trả "cát-xê" cho mình anh nhỉ? Em thấy mình càng ngày càng yếu đuối, càng khép mình hơn. Mọi thứ chông chênh! Đường về lấp lối. Em có thể gặp anh lần cuối trước khi xa nơi này không khi mình chẳng có duyên cũng không nên nợ? Điều đó làm em càng chới với, càng thấy mình khờ khạo, ngu ngơ. 28 rồi sao em vẫn còn có thể yêu đơn phương 1 người lâu như thế hả anh? Lâu rồi em mới khóc. Em cũng chẳng hiểu vì sao lại khóc nữa, vì nhớ anh, vì buồn hay cả 2. Giờ cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Anh mãi xa còn em thì chẳng thể với nên mộng đời cứ chới với hoài nghi.
sao lại thế em nhỉ?
Trả lờiXóa